CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_14

Nếu không có quyền bỏ phiếu thì đừng hỏi, hơn nữa vẻ mặt ngươi còn rất dân chủ!

“Hôm nay ta có việc ra ngoài, Hoa Đường sẽ ở lại bảo vệ ngươi”. Tần Thiếu Vũ khuấy cháo cho hắn. “Sau khi ăn xong đừng chạy lung tung, ra hậu viện phơi nắng đọc sách đi, ta sẽ về sớm”

“Ngươi muốn đi đâu?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.

“Trong thành có lễ mừng thọ của một hương thân, ta phải đến dự”. Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, loại náo nhiệt này cũng muốn xem, thiếu hiệp ngươi đúng là tổ trưởng dân phố gương mẫu!

Tần Thiếu Vũ bóp mặt hắn. “Vẻ mặt ngươi là sao?”

Thẩm Thiên Lăng chân thành nói. “Không ngờ ngươi còn có sở thích này”. Thích chen chúc ở chỗ đông người.

“Ngươi tưởng ta muốn đi sao”. Tần Thiếu Vũ đút hắn ăn bánh bao. “Nếu không phải có Lý phu tử thì đừng nói là đại thọ năm mươi tuổi, cho dù đại thọ năm trăm tuổi ta cũng không đi”

“Con rùa mới năm trăm tuổi”. Thẩm Thiên Lăng bĩu môi. “Lý phu tử là ai?”

Tần Thiếu Vũ khó thấy bày ra vẻ mặt vặn vẹo.

Í í, Thẩm Thiên Lăng hăng hái. “Chẳng lẽ là một mỹ nhân từng có gút mắc với ngươi?”. Là một tỷ tỷ ngực bự giống Tằng phu tử chẳng hạn.

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười. “Ngươi nghĩ nhiều rồi”

“Vậy là ai?”. Thẩm Thiên Lăng rất có tinh thần hỏi han.

“Là bạn cũ của sư phụ ta, có một thời gian dạy ta Tứ thư ngũ kinh, là cậu của hương thân trong thôn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tuy dạy mấy thứ vô dụng, nhưng nếu đã tới ta cũng phải gặp một lần, tránh cho hắn oán giận với sư phụ”. Thật ra câu cuối mới là trọng điểm, mấy ông lão thích mách lẻo thật khiến người ta ngứa răng.

“Ta cũng muốn đi”. Thẩm Thiên Lăng hăng hái bừng bừng.

“Ngươi?”. Tần Thiếu Vũ hơi ngạc nhiên.

“Không được sao?”. Thẩm Thiên Lăng thất vọng.

“Đương nhiên được”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Vợ chồng đồng lòng cũng là lẽ thường”

Thẩm Thiên Lăng: …

Được rồi, nể mặt việc có thể xem náo nhiệt, ta miễn cưỡng không so đo với ngươi!

Hương thân là nhà giàu nổi tiếng trong thành, tiệc mừng thọ lần này đương nhiên cũng rất lớn, ruy băng phấp phới, chiêng trống vang trời, ầm ĩ muốn sụp cả phân nửa toà thành.

“Truy Ảnh cung chủ đến, Tiểu thiếu gia của Nhật Nguyệt sơn trang đến…”. Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng vừa quẹo vào góc đường thì quản gia đã cất cao giọng hô, hô liên tục năm sáu lần, giống như máy ghi âm!

Có điều quần chúng xung quanh cũng hiểu, thậm chí còn cổ vũ hắn hô thêm mấy lần. Dù sao khách quý cỡ này không phải ai cũng mời được, kêu ba bốn chục lần cũng không quá đáng!

Quả thật hâm mộ chết người!

“Mời hai vị xuống ngựa”. Đợi hai người vào cửa, gã hầu vội vàng kê ghế cho hai người xuống ngựa.

Đạp Tuyết Bạch cao ngạo giơ vó đá cái ghế bay ba thước.

“Oa!”, Quần chúng nhất thời phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<, có gì hay đâu mà vỗ tay?

Hơn nữa các ngươi ban ngày không đi làm mà chạy tới trước cửa nhà người khác xem náo nhiệt làm gì, lại còn ngày càng ồn ào.

Đời sống văn hoá giải trí có cần nghèo nàn như vậy không?

Tần Thiếu Vũ ôm chặt eo Thẩm Thiên Lăng, từ trên ngựa bay xuống, vững vàng đáp xuống thảm đỏ.

“Hay lắm!”. Trong đám người phát ra một tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay lại càng thêm nhiệt liệt.

Thẩm Thiên Lăng: …

Cái thế giới hết nói nổi này…

Làm một tiểu mỹ nhân được khắp thiên hạ biết đến, Thẩm Thiên Lăng dĩ nhiên được hoan nghênh hơn Tần Thiếu Vũ một chút. Người dân chất phác đã sớm chuẩn bị các loại hoa tươi để bày tỏ cảm giác kích động.

Vì vậy Thẩm Thiên Lăng bị ép cùng Tần Thiếu Vũ tay trong tay, chậm rãi đạp lên thảm đỏ, dưới cơn mưa cánh hoa mà đi về hướng đại viện, quả thật chính là cảnh tượng trong hôn lễ!

Quả thật là WTF!

“Bây giờ ngươi có muốn đánh nhau không?”. Đi được nửa đường, Thẩm Thiên Lăng vừa duy trì bỉnh tĩnh, vừa rít qua kẽ răng.

Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Những người này đều là dân chúng tay không tấc sắt”

Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Nhưng bọn hắn vừa ném gạo và đậu nành lên người ta!”. Còn trúng vào mặt!

Tần Thiếu Vũ nghẹn cười đến thắt cả ruột. “Dùng để trừ tà, mọi người đều biết trước đây ngươi bị thương nên có lòng tốt muốn giúp ngươi xua đi xui xẻo”

Thẩm Thiên Lăng quả thật nhịn không được muốn khóc!

Sớm biết vậy ta thà ở nhà ngủ cũng sẽ không đến!

“Ôi, Tần cung chủ và Thẩm công tử có thể đến chơi, thật sự là vinh dự cho kẻ hèn này!”. Hương thân mang một đám đông rầm rộ chạy đến, rõ ràng cực kì có thành ý.

“Lý lão gia quá lời”. Tần Thiếu Vũ vẻ mặt tươi cười. “Ân sư ở đây, ta đương nhiên phải đến”

“Ha ha ha Tần cung chủ thật biết nói đùa”. Hương thân nhất thời cười đến cứng ngắc. “Ta họ Vương”

Tần Thiếu Vũ: …

Thẩm Thiên Lăng: Phụt.

“Chẳng hay ân sư đang ở đâu?”. Tần Thiếu Vũ khó có được nho nhã mà nói. Thật ra chủ yếu là vì hắn sợ Lý phu tử lải nhải, hắn lại không thể đánh người già, quả thật phiền chết người.

Hương thân vội dẫn hắn tới sảnh giữa, một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế, run rẩy uống trà.

“Ân sư”. Tần Thiếu Vũ bước tới, khom lưng vái chào một cái.

Xung quanh có nhiều người nhìn, Thẩm Thiên Lăng cũng nghiêm chỉnh đứng, không thể làm gì khác hơn ngoài khom người chào theo.

Cực kì >_<.

Ông lão nheo mắt quan sát hai người một phen, nét mặt bí hiểm như có điều suy nghĩ, một lúc lâu không nói gì. Ngay khi Tần Thiếu Vũ sắp hết kiên nhẫn thì rốt cuộc nghe hắn hoang mang hỏi. “Cái ngươi là ai?”

Tần Thiếu Vũ: …

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi xác định đây là thầy của ngươi, không nhận lầm người sao?

“Lý phu tử, hắn là Tần cung chủ, Tần Thiếu Vũ”. Hương thân vội kề vào tai hắn nhắc nhở, áy náy nhìn hai người nói. “Cậu gần đây trí nhớ không tốt, Cung chủ thứ lỗi”

“Lý lão gia khách khí”. Tần Thiếu Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, sớm biết ngươi không nhớ thì ta đã không tới.

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn hương thân – hắn vẫn không nhớ ngươi họ Vương.

Hương thân ha ha cười gượng, trong lòng rõ ràng cực kì bi thương.

“A, là Thiếu Vũ hả”. Lý phu tử sau khi được hương thân nhắc nhở, rốt cuộc nhớ ra.

Tần Thiếu Vũ nhanh chóng điều chỉnh ra một khuôn mặt tươi cười.

“Đã lớn như vậy rồi”. Lý phu tử cầm tay Thẩm Thiên Lăng.

Tần Thiếu Vũ dáng cười đơ trên mặt.

Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. “Lão sư nhận lầm người”

“Ngươi không phải Thiếu Vũ?”. Lý phu tử nhất thời rơi vào hoang mang. “Chẳng lẽ ngươi là Tiêu Triển?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Tiêu Triển là ai, ta không quen! Có điều tên này hình như hơi quen tai?

“Tiêu mỗ trăm triệu không ngờ rằng phu tử còn nhớ đến ta”. Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cười sang sảng. “Quả thật thụ sủng nhược kinh (được thương mà sợ ~)”

Hương thân lập tức há to mồm, Thẩm Thiên Lăng cũng thầm giật mình. Tuy không biết đối phương là ai, nhưng đây cũng xem như là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới?

Một giây sau, một nam nhân cao lớn oai hùng xuất hiện ngoài cửa, đầy ẩn ý liếc nhìn Thẩm Thiên Lăng.

“Ta quen hắn sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng hỏi Tần Thiếu Vũ.

“Không biết”. Tần Thiếu Vũ quyết đoán lắc đầu.

“Không ngờ Tiêu nhị đương gia cũng tới đây, Vương mỗ thật sự là, thật sự là…”. Hương thân cảm động đến mức gần như rơi lệ.

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi”. Tiêu Triển không kiên nhẫn. “Việc ta đến đây không liên quan tới ngươi”

Hương thân cười so với khóc còn khó coi hơn. “Dù là vì cậu thì Vương mỗ cũng cảm tạ”

Thế nhưng Tiêu Triển rất không cho hắn mặt mũi mà tiếp tục nói trắng ra. “Lý phu tử chỉ là tiện đường, ta vì Lăng nhi mới tới”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy quá sợ hãi. “Ta?”

Tần Thiếu Vũ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đen ngòm.

“Gần đây ngươi khoẻ không?”. Tiêu Triển cực kì dịu dàng.

Thẩm Thiên Lăng nhìn thoáng qua Tần Thiếu Vũ, thấy hắn không có ý định giúp đỡ, không thể làm gì khác hơn là đường hoàng nói. “Không gạt ngươi, ta mất trí nhớ”. Cho nên trước hết tự giới thiệu đi!

“Vậy cũng tốt”. Tiêu Triển không quá kinh ngạc, ngược lại vỗ tay nói. “Tránh cho bị một số người lừa gạt”

“Tiêu nhị đương gia suy nghĩ nhiều”. Giọng Tần Thiếu Vũ băng lãnh, vươn tay kéo Thẩm Thiên Lăng qua. “Lăng nhi có hôn ước với ta, dù hắn biến thành dạng gì vẫn là người của Truy Ảnh cung”

Một màn tình tiết cẩu huyết này thật là… Thẩm Thiên Lăng tâm trạng vô cùng vặn vẹo, ít nhất có người bước ra nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không!

“Có hôn ước thì sao?”. Tiêu Triển khinh thường. “Đừng nói là hắn chưa thành thân với ngươi, cho dù gả tới Truy Ảnh cung rồi thì sớm muộn gì cũng là người của ta!”

Em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng trợn mắt, có biết nhân quyền hay không, ta còn không biết ngươi, sao có thể sớm muộn gì cũng là người của ngươi được!

Vì vậy hắn giận dữ nói. “Ngươi câm miệng cho ta!”

Tần Thiếu Vũ nhếch môi, rõ ràng tâm trạng vô cùng tốt.

“Thật hung dữ, nhưng khiến người ta thích hơn cả trước kia”. Tiêu Triển làm lơ thái độ không tốt của hắn, trong mắt lại càng thêm yêu thương, quả thật sắp loé ra ánh lửa!

Hung dữ có gì hay mà thích!

Thẩm Thiên Lăng >_<.

Lẽ nào gặp được M trong truyền thuyết?

CHƯƠNG 27: TẶNG MỘT MÓN QUÀ!

“Muốn quay về không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

Thẩm Thiên Lăng quyết đoán gật đầu, muốn đánh nhau cũng đừng đánh trong nhà người khác, đây chính là tiệc mừng thọ.

“Ân sư, Vương lão gia, ta cùng Lăng nhi cáo từ trước”. Tần Thiếu Vũ lễ nghĩa chu toàn.

Hương thân liên tục gật đầu, nước mắt lưng tròng, khó lắm mới nói đúng họ của mình được một lần!

“Nếu đã tới, ở lại ăn xong tiệc mừng thọ rồi đi”. Tiêu Triển ngăn cản.

Hương thân nghe vậy khóc không ra nước mắt, rất muốn nói rằng không ăn cũng không sao! Kẻ ngốc cũng thấy trong phòng đang nổi bão biết không! Xin các ngươi đi nhanh một chút đi… quả thật không nhịn được nghẹn ngào! Đúng là không nên mời mấy người trong giang hồ tới, truyền đi đúng là có mặt mũi nhưng đồ đạc chắc sẽ bị đập nát hết.

“Ta, ta, chúng ta quay về thôi”. Vị đại thúc này ngươi đừng khóc nhé! Thẩm Thiên Lăng bị vẻ mặt của hắn chấn động, cực kì hết nói nổi, vì vậy kéo Tần Thiếu Vũ ra ngoài.

“Thật sự không muốn ôn chuyện cùng ta sao?”. Tiêu Triển vươn tay cản hắn.

Ta và ngươi có chuyện gì đâu mà ôn! Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn một chút. “Mau tránh ra!”. Ai cho phép ngươi nhìn chòng chọc vào ta vậy!

“Thật là vô tình vô nghĩa”. Tiêu Triển lắc đầu. “Hồi xưa ở Đoạn Tình môn ngươi đâu có thái độ này với ta”

FUCK!

Thẩm Thiên Lăng trong đầu loé sáng, rốt cuộc biết người này là ai!

Tiêu Triển, Tiêu Triển, không phải là cái tên Nhị đương gia của Đoạn Tình môn ở Tây Bắc “chạy tới cầu hôn kết quả bị trang chủ nổi giận” mà Bảo Đậu từng nói đấy chứ!

Mẹ kiếp, quả nhiên lại là nợ tình ái…

“Có một số việc không nên ỷ vào Lăng nhi mất trí nhớ mà ăn nói bừa bãi”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn hắn. “Hắn cùng ta có hôn ước từ lâu, ngươi vẫn nên hết hi vọng đi”

Người hầu ai nấy hăng hái bừng bừng, bởi vì cảnh tượng tình địch đối chọi này rất kích động!

“Ta vì hắn mà không tiếc bỏ vợ cả, bây giờ ngươi lại bảo ta hết hi vọng sao?”. Tiêu Triển sắc mặt đen lại.

WTF loại chuyện này sao lại tính trên đầu ta? Thẩm Thiên Lăng trợn mắt. Ngươi ly hôn thì chứng tỏ là bất mãn với việc ép duyên, liên quan gì tới ta. Chẳng lẽ ta bắt ngươi ly hôn? Có điều chuyện này cũng không biết chắc được… Cái tên Thẩm Thiên Lăng trước kia hình như cũng không hiền lành gì, chen vào chuyện hôn nhân người khác cũng không phải không có khả năng.

Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là cố hết sức dùng vẻ mặt dịu dàng nói. “Ta thật sự mất trí nhớ, hay ngươi thử yêu người khác đi? Trời cao biển rộng, muốn tìm một nửa của mình cũng không phải quá khó”. Quả thật y như thơ, cực kì dễ động lòng người.

Tần Thiếu Vũ nén cười, vẻ mặt hả hê nhìn Tiêu Triển.

“Ngươi thật sự xua đuổi ta sao?”. Tiêu Triển lạnh lùng nhìn hắn. “Nếu ta không cho ngươi đi thì sao?”

Thẩm Thiên Lăng sợ hãi, đại ca ngươi biết nói lý lẽ hay không!

“Muốn cướp người trong tay ta, ngươi cứ thử xem”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, đáy mắt có chút sát ý.

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn câm miệng, chui ra đứng sau lưng hắn – nếu phải chọn một trong hai thì rõ ràng bên này tốt hơn!

“Bọn họ đang làm gì thế?”. Lý phu tử vẫn đang trầm mặc bỗng nhiên run rẩy hỏi.

“Thưa cậu, Tần cung chủ và Tiêu nhị đương gia đang ôn chuyện”. Vương lão gia nói bên tai hắn.

“A, ôn chuyện”. Lý phu tử đứng lên, bước tới tỉ mỉ quan sát Thẩm Thiên Lăng một phen. “Thiếu Vũ à….”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Sách lúc trước sư phụ đưa ngươi, đã đọc tới đâu rồi?”. Lý phu tử cầm tay hắn hỏi.

“Ứng phó chút đi”. Tần Thiếu Vũ nhỏ giọng nói.

Vì vậy Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là >_< mà nói. “Đã đọc xong”

“Thế à”. Lý phu tử gật đầu. “Đọc một đoạn cho vi sư kiểm tra”

Thẩm Thiên Lăng lập tức nhìn Tần Thiếu Vũ – mau cứu gấp!

“Nhìn ta làm chi”. Tần Thiếu Vũ rất không trượng nghĩa. “Cho tới giờ ta cũng chưa từng đọc qua sách hắn đưa”

Thiếu hiệp ngươi tôn sư trọng đạo chút đi! Trong thời khắc mấu chốt thật là vô dụng!

Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là quay đầu tự lực cánh sinh, khôn khéo cười. “Hôm nay ở đây rất nhiều người, bữa khác đọc có được không?”

Tiêu Triển sắc mặt càng khó coi, từ đầu đến cuối Thẩm Thiên Lăng chưa từng quay đầu nhờ hắn giúp đỡ.

“Chỉ biết kiếm cớ”. Lý phu tử nghiêm mặt, bất mãn đánh lên tay hắn một cái.

Thẩm Thiên Lăng khổ mà khó nói, may là Vương lão gia đúng lúc tới hoà giải, dẫn ông lão ngồi lại trên ghế.

“Tới đây!”. Lý phu tử ngoắc Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng không nhúc nhích.

“Mau tới đây!”. Ông lão nhướn mày. “Vi sư có bảo bối muốn tặng ngươi”

Ngươi đi đứng còn không vững thì còn có thể mang theo bảo bối đáng giá nào bên người chứ?

Thẩm Thiên Lăng bày tỏ hoài nghi.

“Đi xem đi”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói.

Thẩm Thiên Lăng lập tức căm giận nhìn Tần Thiếu Vũ. Đừng có mà vừa nghe tới bảo bối thì đã kích động như vậy! Làm một đại hiệp ngươi còn có mặt mũi hay không, ngay cả Bảo Đậu cũng biết phải có khí khái!

“Ngoan”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng.

Thẩm Thiên Lăng nổi da gà, không cam lòng bước tới.

“Quay về học thuộc lòng cho tốt, nếu lần sao còn có lệ nữa thì coi chừng ta đánh đòn!”. Lý phu tử cằn nhằn, trịnh trọng đưa cho hắn một quyển sách rách, một con gián nhỏ sột soạt từ trong sách ló ra nửa cái đầu.

“A!!!”. Thẩm Thiên Lăng hoảng hốt kêu thành tiếng, suýt chút nữa run tay vứt sách đi.

Mọi người nhao nhao qua xem, còn tưởng là bảo bối gì nữa.

“Cảm ơn sư phụ”. Tần Thiếu Vũ cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra, vì vậy tiện tay cầm sách nhét vào ngực.

Thẩm Thiên Lăng dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.

Đêm nay ngươi không tắm mười lần thì đừng hòng lên giường của lão tử.

“Lúc quay về sẽ trả cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ nghĩ hắn không muốn đưa mình.

Ai thèm quyển sách rách nát đó của ngươi chứ! Thẩm Thiên Lăng thầm bĩu môi.

“Mau về học đi, đúng là dốt không chịu nổi, biết ngay là chỉ thích xem náo nhiệt!”. Lý phu tử quát lớn.

“…Vâng”. Thẩm Thiên Lăng bị ức chế không gì sánh được. Lão tử từ nhỏ đến lớn đều chăm ngoan học giỏi! Dốt không chịu nổi chính là cái người đứng phía sau ta nè!

“Đệ tử xin cáo lui”. Tần Thiếu Vũ hơi cúi người, kéo Thẩm Thiên Lăng ra cửa, để lại Lý phu tử vẻ mặt hoang mang. “Người này sao cũng xưng là đệ tử, ta từng dạy hắn ư?”

Vương hương thân lau mồ hôi, rốt cuộc cũng đi rồi.

“Đứng lại!”. Tiêu Triển cũng đuổi theo.

“Muốn đánh nhau cũng đừng đánh ở đây”. Tần Thiếu Vũ bế Thẩm Thiên Lăng lên, mượn lực dưới đất phóng lên ngựa. “Đừng quấy rầy lão sư”

“Ngươi đang hạ chiến thư với ta sao?”. Tiêu Triển cười như có như không. “Nếu ta thắng, ngươi sẽ giao hắn cho ta chứ?”

Giao em gái ngươi! Lão tử cũng không phải hàng hoá! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhìn Tần Thiếu Vũ, dám đáp ứng hắn lão tử bóp chết ngươi!

“Phu nhân thật sự không biết nói lý lẽ”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Vi phu còn chưa nói gì mà”

“Thẩm Thiên Lăng!”. Tiêu Triển rõ ràng bị hành động vô cùng thân thiết của hai người kích thích.

“Ta thật sự không nhớ ngươi là ai!”. Thẩm tiểu thụ rất khổ sở. “Hay là chúng ta từ biệt nhau di?”

“Nếu ta thắng hắn, ngươi hãy theo ta!”. Tiêu Triển giận dữ nói.

WTF dựa vào cái gì? Thẩm Thiên Lăng kinh hãi. “Ngươi đánh thắng hắn thì dẫn hắn đi mới đúng chứ!”

Tần Thiếu Vũ nhéo thắt lưng Thẩm Thiên Lăng. “Ngươi nỡ sao”

“Ngươi còn dám đụng vào hắn ư!”. Tiêu Triển gào thét.

Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình sắp chết mất, xuyên việt thì xuyên việt, đừng tuỳ tiện xảy ra chuyện vậy chứ! Vừa trúng độc, vừa tình cũ đủ các thể loại, cái loại hệ thống không xác định rõ nhiệm vụ này thà quay về còn hơn!

“Cái này mà gọi là đụng vào hắn?”. Tần Thiếu Vũ cười như có như không. “Phải như vầy mới đúng”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lập tức cảnh giác. “Ê ngươi lại muốn làm… ô”

WTF lại nữa!

Cưỡng hôn trước mặt mọi người, chuyện này quá cẩu huyết rồi!

Tần Thiếu Vũ nắm lấy cằm hắn, triền miên làm sâu hơn nụ hôn này, thậm chí còn có xu hướng hôn lưỡi!

Quần chúng xem náo nhiệt xa xa nhiệt huyết sôi trào, cực kì không chịu nổi!

Thẩm Thiên Lăng gương mặt ửng hồng, nhìn qua đặc biệt quyến rũ.

Nhưng thực tế là vì xoay người trên lưng ngựa rất khó chịu, nên hắn bị nghẹt thở.

Tiêu Triển quả thật giận dữ, phất tay lấy ra một cây roi dài, xé gió vung tới.

Tần Thiếu Vũ nhếch môi, nhẹ nhàng buông Thẩm Thiên Lăng ra.

“Ngươi chết đi”. Cổ Thẩm tiểu thụ bị chuột rút, còn rất choáng, nói ra ba chữ này cực kì không có khí thế.

Đạp Tuyết Bạch cảnh giác hí một tiếng, tung vó chạy đi, khó khăn lắm mới né được đường roi kia.

“Hắn đã sớm là người của ta”. Tần Thiếu Vũ ôm eo Thẩm Thiên Lăng. “Ngươi tốt nhất là sớm hết hy vọng đi”

Tiêu Triển hai mắt đỏ đậm, rõ ràng bị cử chỉ thân mật vừa nãy của hai người kích thích.

“Lăng nhi muốn về quán trọ nghỉ ngơi trước, xin lỗi không thể phụng bồi”. Tần Thiếu Vũ xoay người giục ngựa, Đạp Tuyết Bạch lập tức tung vó chạy như điên. Tiêu Triển nghiến răng nghiến lợi, cũng giơ roi đuổi theo.

Dân chúng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, đồng loạt tỏ ra rằng Tiêu nhị đương gia là kẻ nhàm chán nhất chúng ta từng thấy mấy chục năm qua.

Thế mà lại mưu toan chia rẽ Tần cung chủ và Thẩm công tử.

Thật khiến người ta không thể tha thứ!

Vì vậy chiều hôm đó, trong thành vốn đang tám chuyện về Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng ân ái triền miên, thì lại thêm một bên thứ ba tà ác ti tiện tàn nhẫn xuất hiện! Đương nhiên vì Tiêu Triển có địa vị giang hồ khá cao nên mọi người cũng không dám nói rõ, mà biến hắn thành một yêu nữ ngực bự lẳng lơ dâm đãng hở hang chân dài, tên cũng rất mơ hồ, là Tiêu – Mễ - Mễ!

Nghe cực kì dục cầu bất mãn!

Trước cửa quán trọ, mọi người trong Truy Ảnh cung đang định ra ngoài đi dạo dưới sự chỉ đạo của Hoa Đường thì đột nhiên thấy Cung chủ nhà mình từ xa giục ngựa chạy tới, vì vậy rối rít đứng dậy chuẩn bị nghênh đón.

“Mời khách tới tiền sảnh”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng xuống ngựa, trực tiếp lên lầu hai.

Một thân áo đỏ tung bay theo gió, cực kì đẹp trai!

Tiêu Triển muốn đuổi theo thì bị Hoa Đường chặn đằng trước.

“Mau tránh ra!”. Tiêu Triển sắc mặt rất khó coi.

“Nhị đương gia thật không biết thương hương tiếc ngọc”. Hoa Đường hôm nay vẫn ăn mặc cực kì nóng bỏng, hiệu ứng rất sắc nét!

“Ta không ra tay với nữ nhân”. Tiêu Triển lạnh lùng nói, cảm thấy mình cực kì có khí thế.

“Lời này chính miệng ngươi nói, mọi người đều nghe được”. Hoa Đường chống nạnh ưỡn ngực. “Ta đánh ngươi, ngươi đánh lại ta thì thành con rùa không biết giữ lời!”

“…”. Tiêu Triển cực kì muốn cắn đứt lưỡi.

“Hay là ra tiền sảnh uống chén trà trước đi?”. Hoa Đường nghiêng người tránh ra một con đường. “Cung chủ lo cho Thẩm công tử xong thì sẽ nói chuyện với Nhị đương gia”

Tiêu Triển hừ lạnh một tiếng nhưng không phản đối.

Hoa Đường nhếch môi. “Người đâu, dẫn Nhị đương gia đi uống chén trà!”

CHƯƠNG 28: NGƯƠI CỐ Ý ĐÚNG KHÔNG?

Bên này Tiêu Triển bị Hoa Đường mang ra tiền sảnh chờ, bên kia Tần Thiếu Vũ đang bình tĩnh kêu tiểu nhị mang nước ấm lên.

“Muốn làm gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối.

“Đương nhiên là muốn tắm”. Tần Thiếu Vũ chậm rãi cởi đồ.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ban ngày mà tắm cái gì, hơn nữa tiền sảnh còn có người đang đợi!

“Cưỡi ngựa nhanh quá, cả người toàn là đất”. Tần Thiếu Vũ quăng cuốn sách rách trong ngực lên bàn.

Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt nhớ lại con gián kia, vì vậy nghiêm túc nói. “Ừ, phải tắm thêm mấy lần”

“Cùng tắm không?”. Tần Thiếu Vũ mời.

Loại chuyện này không cần vô giúp vui! Thẩm Thiên Lăng kiên quyết cự tuyệt, dùng cây chọt chọt quyển sách – hắn tò mò muốn đọc, nên đầu tiên phải đuổi con gián ra.

“Ngươi làm gì thế?”. Tần Thiếu Vũ ngâm mình trong nước, khó hiểu.

Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh nói. “Lúc trước Lý phu tử cho ta quyển sách, bên trong có con gián”

Tần Thiếu Vũ nhất thời xanh mặt.

“Có điều bây giờ không thấy”. Thẩm Thiên Lăng tiện tay mở ra trang đầu tiên.

Tần cung chủ phất tay tạo thành một đạo chưởng phong, đem quần áo mặc lúc nãy toàn bộ quét ra ngoài cửa sổ.

Oa! Quần chúng trên đường thấy được, đồng loạt sợ ngây người! Người thường tối đa cũng chỉ ném y phục ra khỏi màn, phải tới trình độ nào mới ném ra cửa sổ chứ?

Quả thật không thể không tưởng tượng một chút.

Nhất định cực kì kịch liệt.

“Nói không chừng đã bò lên tóc ngươi nha”. Khó thấy Tần Thiếu Vũ hoảng hốt, Thẩm tiểu thụ đặc biệt không biết đồng cảm.

Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Không sao, dù sao dọc đường ta cũng ôm ngươi về, cái này gọi là có nạn cùng chịu”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Nhìn kìa, trên vai ngươi có cái gì”. Tần Thiếu Vũ giả bộ giật mình.

Em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng rơi nước mắt chạy đi kêu nước tắm. Sao lại có người ghê tởm như vậy chứ.

Thật đáng ghét!

Tần Thiếu Vũ ngâm mình trong nước ấm nhìn Thẩm Thiên Lăng luống cuống tay chân cởi đồ, tâm trạng cực kì tốt.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Insane